Bài tham khảo số 1 :
Người bạn yêu thương nhất là người đã hi sinh cho bạn nhiều nhất. Tôi kém may mắn khi sinh ra đã không có mẹ. Mọi người thương hại tôi vì tôi là đứa trẻ mồ côi mẹ. Thế nhưng chỉ có tôi mới hiểu mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất khi bên cạnh tôi còn có ba, người thay thế mẹ chăm sóc, che chở tôi, người là bạn bên tôi lúc tôi khóc và người cũng chính là ba dạy bảo tôi, uốn nắn tôi từ bé thơ đến lúc trưởng thành.
Ngày tôi bi bô tập nói và ngơ ngác hỏi ba “mẹ con đâu”, ba chỉ bảo với tôi rằng mẹ tôi đã chết. Tôi đâu thấy giọt nước mắt cha chảy ngược vào trong nên vẫn thường hay thắc mắc mỗi lúc nhìn đám bạn có mẹ, có cha. Khi đủ lớn khôn tôi hiểu ra rằng mẹ tôi thật sự đã chết. Bà ấy chết từ cái ngày bỏ đứa con mới tròn 1 tuổi ra đi theo tiếng gọi của đồng tiền và danh vọng. Bà ấy thật sự đã chết trong trái tim của ba và cả trái tim nhỏ bé khao khát tình thương của tôi.
Ba tôi thương đứa con nhỏ dại khờ không ai chăm sóc nên nghỉ việc ở cơ quan về mở tạp hóa nhỏ tại nhà để tiện chăm sóc, bên cạnh tôi mỗi ngày. Tôi lớn lên nhờ đôi bàn tay chai sạm và thô ráp ấy. Đôi bàn tay mà tôi chẳng bao giờ dám ngắm lâu vì không thể giấu nổi nước mắt. Tôi thích thú khi đưa bàn tay bé nhỏ sờ lên gương mặt của ba. Gương mặt chữ điền phúc hậu nhưng cũng đôi mắt lại chứa nhiều nỗi buồn sâu kín. Tôi không thể đếm hết những nếp nhăn trên vầng trán. Mỗi lúc suy tư, lo lắng tôi lại thấy những nếp nhăn ấy hiện rõ nhiều hơn, rõ ràng hơn, từng vết hằn sâu kéo dài như khắc ghi từng nỗi đau mà ba đã trải qua. Ba tôi không to lớn nhưng đủ khỏe mạnh để gánh hết mọi công việc. Ngoài buôn bán nhỏ, ba tôi còn đào ao nuôi cá và trồng rau để tăng thêm thu nhập. Tuổi thơ tôi gắn bó với từng luống rau, con cá của ba. Chắc bởi thức khuya dậy sớm nên tóc ba đã điểm hoa râm khi tuổi chưa đến 50. Tôi vẫn thường vuốt mái tóc ấy mỗi khi bà nhờ tôi nhổ tóc sâu. Duy chỉ có nụ cười trên môi vẫn hiền lành, trẻ trung. Nụ cười của ba đẹp như ánh nắng đầu tiên sau một đêm dài mưa bão, nụ cười ấm áp, bao dung và chân thành từng khiến bao nhiêu người phụ nữ muốn đến bên ba để san sẻ vui buồn. Ấy vậy mà ba từ chối họ, ba bảo ba không thể sống cùng người ta khi mang trái tim vụn vỡ để đổi chát hạnh phúc. Ba sợ rồi người sẽ khổ khi phải chăm sóc đứa con chồng.
Bao tôi không thích uống rượu, ba bảo rượu làm người ta u mê như tiền bạc và danh vọng vậy. Ba chỉ uống trà với các bác hàng xóm và trò chuyện cùng họ. Ba như một chiếc bình thủy trong ấm ngoài lạnh, bên ngoài tỏ ra cứng rắn, nghiêm khắc nhưng trong lòng lại ấm áp, chan chứa tình cảm. Ba không nề hà chuyện gì bên ngoại mặc dù mẹ tôi đã bạc bẽo với ba. Ba vẫn thường xuyên thăm viếng các dì, cậu và đứng ra làm ma khi ông ngoại mất. Ba con tôi chẳng dư dả gì nhưng ba luôn giúp đở những người túng thiếu hơn mình, ba góp tiền, góp gạo vào quỹ từ thiện của xã tôi mà chẳng muốn người ta ghi tên mình.
Tôi bao nhiêu tuổi là bấy nhiêu năm cha con gắn bó cũng bấy nhiêu kỉ niệm. Tôi không thể đếm xuể những nụ cười và nước mắt đã có cùng ba. Tôi làm sao quên được lần đầu tiên đến lớp, bàn tay nào dắt tôi qua cánh cổng rồi dặn dò tôi chăm ngoan nghe lời cô giáo. Tôi nhớ như in lần bị sốt xuất huyết, buổi chiều tôi vẫn chơi đùa cùng các bạn vậy mà đến khuya cơn sốt làm tôi không thể ngồi dậy nổi. Trong cơn mê sảng tôi nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời và con đường đang chạy theo sau. Phải rồi lần ấy ba đã cõng tôi trên lưng chạy ra bệnh viện. Nửa đêm không có xe mà đường lúc ấy cũng chẳng được như bây giờ ba tôi không thể đợi chờ tới sáng khi đứa con gái đang nóng bừng, yếu ớt. Đêm ấy tôi đã thoát khỏi bàn tay từ thần, giọt nước mắt rơi lã chả hòa vào từng giọt nước mắt vui mừng.
Cuộc đời này tôi còn nợ ba nhiều lắm, biết bao giờ tôi mới đền đáp được cho ba. Tôi chỉ tự nhủ lòng rằng ngoan ngoãn nghe lời ba, học tốt để ba vui lòng. Cảm ơn ba vì sinh ra tôi và không bỏ rơi tôi trơ trọi giữa cuộc đời, cảm ơn vì ba đã cúi lưng mình cho tôi ngẩng cao đầu mà sống.
Bài tham khảo số 2 :
Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa?
Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.
Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ.
Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.
Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió.
Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình. Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày.
Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.
Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.
Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường.
Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.
Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?
Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.
Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.
Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…
Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.
Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố.
Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi. Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào?
Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật. Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa.
Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.
Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia.
Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại.
Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa. Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố?
Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.
Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi.
Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.
Từ khóa: